Nguyên Thạch

Nắng Quê Hương

Đạp xe trong nắng.
Đường hanh vắng.
Bỗng thấy thương thương mái tóc thề.
Nhễ nhại mồ hôi tê chân đạp.
Ai rãi niềm yêu khúc đường quê.
Nắng rực như thiêu đồng ruộng cháy.
Đường nhựa xông lên hực khét mùi.
Áo trắng nhẹ bay vờn trong nắng.
Hương thoảng gởi ai vạt áo dài.
Em đi tỉnh học.
Nâng kiến thức.
Cố đạt cho xong mộng tương lai.
Mười lăm cây số ngày hai bận.
Nắng đốt gót tiên.
Héo hình hài.
Đôi mắt huyền xinh.
Môi mọng đỏ.
Xin trời dịu nắng để ai kia.
Bớt thèm cam ngọt pha nước đá
Mây ơi,đưa đón lối em về.
Mẹ nghèo .
Chiu chắt tiền ăn sáng.
Chỉ một gói xôi giá ba ngàn.
Em cắt làm đôi.
Xôi ngàn rưởi.
Ngàn rưởi đồng kia giúp người nghèo.
Em đóa phong lan hương đồng nội.
Đượm màu hoa tím ngát núi rừng.
Tôi bước chân hoang tình lạc lối
Chủ nhật vắng em đường sầu dâng.
Tôi vẫn đợi đây dưới gốc Quau.
Chiều tan trường học.
Gợi ý chào.
Ngồi cả năm trời.
Quau nhẵn vỏ.
Tình xa vời vợi tựa trăng sao.
Nhớ xưa.
Tôi vừa đúng hai mươi.
Đỏ hoe òa khóc.
Em chào đời.
Giờ tỏa đậm đà.
Hương mười tám.
Tuổi anh xấp xỉ gần bốn mươi.
Em còn ngây dại lắm người ơi.
Biết vậy nên tôi chẳng ngỏ lời.
Một chiều thu tím.
Vàng chiếc lá.
...Âu yếm gởi tôi một nụ cười.

Nguyên Thạch

Được bạn: vdn 26.7.10 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Nắng Quê Hương"